Sáng nay lên văn phòng, nghe mọi người
bàn chuyện khai giảng của con, chuyện kẹt xe đầu năm học, dần đến chuyện chính
sách giáo dục của quốc gia. Ôi thôi thì cãi nhau om sòm.
Rõ ràng, cho dù nhìn từ góc độ nào,
việc học hành của con em vẫn là một chủ đề mà người ta dành nhiều sự quan tâm.
Âu cũng là điều dễ hiểu. Tuy vậy cách phản ứng của mỗi người, tuỳ thuộc vào
khuynh hướng sống, khả năng nhận thức và đặc biệt là thu nhập mà sẽ có sự khác
nhau với nền giáo dục hiện nay. Những người kha khá thì bỏ phiếu bằng….chân,
tháo chạy khỏi hệ thống giáo dục công lập, vào các trường tư với học phí cao ngất
ngưỡng. Những người thu nhập kém hơn, chấp nhận trường công với những cách hành
xử cũng khác nhau từ việc “lo” một trường công tốt tốt một chút, cho đến than
phiền chuyện sách vở, lạm thu đầu năm.
--
Tôi không cho là bất kì người giáo
viên công lập nào trong những ngày này cảm thấy tự hào trước những hổ lốn mà họ
theo một cách trực tếp hoặc gián tiếp được gắn liền. Quan niệm về giáo dục của
xã hội Việt Nam tràn đầy sự mâu thuẫn đến mức khó hiểu. Một mặt, đâu đó có những
người nhân danh “chúng ta” phát ngôn rằng Việt Nam là một quốc gia có truyền thống
tôn sư trọng đạo. Trong năm, có hẳn cả một ngày dành cho giáo viên là 20 tháng
11. Nhưng mặt khác, ngoài sự tôn vinh đầy hư ảo đó thì đời sống của giáo viên,
những người được đào tạo bài bản thì lại bần hàn đến chua chát. Tôi vẫn nhớ như
in những hình ảnh về một nhà giáo mà tôi được dạy qua nhiều cách khác nhau
trong thời thơ bé: nghèo nhưng thanh cao và hi sinh vì học trò!
Có những thời kì, khi cả xã hội cùng
nghèo khổ, việc so sánh là không có ý nghĩa. Nhưng sau bao nhiêu năm đổi mới,
nhìn lại mức thu nhập và chi tiêu bình quân trong xã hội hiện nay, vấn đề lương
bổng của giáo viên phải là vấn đề ưu tiên số một, nếu muốn bàn đến chuyện thay
đổi về giáo dục phổ thông.
--
Nói ngắn gọn thế này, muốn có sản phẩm
tốt thì phải tốn tiền. Ngon, bổ và rẻ ư, xin mời tìm trên ti vi. Vấn đề của Nhà
nước là phân bổ khoản chi này cho ai? Nhà nước chi trả hay người dân phải tự
chi trả. Cách lựa chọn của Việt Nam hiện nay đó là: Người dân gần như không phải
chi trả, Nhà nước cũng trả ở một mức rất hạn chế. Nói trắng ra, không có ai chịu
chi trả chi phí. Vậy thì hệ quả câu chuyện là gì? Một sản phẩm kém hiệu quả!
Nếu nhìn từ góc độ kinh tế, bản chất
là Nhà nước đang can thiệp về giá theo hướng ấn định một mức rất thấp. Khi thị
trường bị sai lệch, các bên sẽ có phản ứng để tìm lại điểm cân bằng. Phản ứng
đó sẽ là:
- Nhóm đối tượng chấp nhận chi trả
cao hơn để hưởng chất lượng tốt hơn, họ sẽ chi trả thêm cho phần chênh lệch bằng
cách “CHẠY” trường, chạy thầy cô hoặc bỏ khu vực công để bước vào các trường
tư.
- Giáo viên, với tư cách là người thụ
hưởng, họ có khuynh hướng bắt thị trường phải chi trả thêm thông qua các hoạt động
dạy thêm và kể cả các khoản phi chính thức khác.
Vậy là, nhìn vào cách thị trường giáo
dục đang vận hành để thích ứng với việc đường cầu bị bóp méo thông qua việc Nhà
nước ấn định mức trần, bạn hãy tự so sánh lợi ích của việc người dân chi trả thấp
hơn cho học phí và phí tổn mà xã hội phải bỏ ra thông qua việc chọn học trường
tư, phải học thêm và các khoản phi chính thức, cái nào nhiều hơn.
--
Hiếm có quốc gia nào mà thu nhập của
giáo viên thuộc hàng top trong xã hội. Đã theo nghề giáo là phải xác định điều
đó. Nhưng có một điều mang tính phổ quát ở các quốc gia có nền giáo dục tiên tiến
đó là giáo viên có một mức sống không nằm ở dưới mức trung bình của hã hội. Câu
hỏi hay nhất mà các nhà làm chính sách nên khảo sát các giáo viên nên là “nếu bạn
có con, bạn có khuyến khích con mình sau này trở thành nhà giáo hay không?”.
Tôi nghĩ, kết quả sẽ rất thú vị đấy.
Em được biết là ngân sách nhà nước chi cho giáo dục quá thấp so với các nước cùng khu vực thầy ạ, ngay cả trong nội bộ nước mình thì đầu tư của nhà nước cho giáo dục cũng đứng sau Bộ công an, Bộ ANQP và Bộ y tế, vậy nên cá nhân em nghĩ chưa cần xét đến chất lượng giáo dục, bước đầu phải tăng ngân sách cho ngành và đảm bảo sử dụng chi phí hợp lý ạ.
Trả lờiXóa