Trong khoảng 2 tháng vừa qua, tôi đã có những buổi
nói chuyện với chủ đề TÁC ĐỘNG CỦA LUẬT CẠNH TRANH ĐẾN GIAO DỊCH M&A với Đoàn
luật sư Cần Thơ và với các hãng luật chuyên thực hiện các giao dịch M&A thuộc
nhóm Legal 500.
Có vài điều nổi lên từ các bài nói chuyện
này là:
1. Việt Nam đang siết các giao dịch
M&A một cách đáng kinh ngạc. Với các doanh nghiệp có qui mô từ 3000 tỷ VND
hoặc giá trị thương vụ M&A đến 1000 tỷ là đã rơi vào tầm ngắm của Luật Cạnh
tranh rồi.
2. Các tiêu chí kiểm soát mang tính
cảm tính và rất khó lượng hoá (chi tiết tại các điều 15, 16 Nghị định 35/2020/NĐ-CP).
Từ nghiên cứu của mình, với một thái độ
dè dặt, tôi cho rằng có ba kết luận sau đây được rút ra là:
Thứ nhất: Chính phủ, mà trực tiếp nhất là Bộ Công
thương, dường như đang chưa có một thái độ và/hoặc mục tiêu rõ ràng cho việc kiểm
soát thị trường. Câu hỏi đặt ra là: Tại sao lại phải đặt ngưỡng kiểm soát ở mức
thấp như vậy? Tại sao trong giai đoạn hiện nay, VN vẫn muốn phân mảnh thị trường,
thay vì khuyến khích một thị trường tập trung? Làm thế nào để bảo vệ ngành sản
xuất của Việt Nam trước tác động của các hiệp định thương mại tự do nếu không
thể tập trung thị trường và hình thành nên các national champion?
Thứ hai: Các doanh nghiệp làm ăn nghiêm túc sẽ
phải đối diện với sự thật là chi phí giao dịch trong các vụ M&A sẽ tăng lên
một cách đáng kể. Những giải trình với cơ quan cạnh tranh chưa bao giờ là các
thủ tục dễ dàng. Theo đó, chi phí luật sư và các chi phí có liên quan về kế toán,
tài chính và nghiên cứu thị trường cộng với thời gian chờ có sự chấp thuận của
cơ quan có thẩm quyền sẽ góp phần tạo nên hệ luỵ xấu cho thị trường.
Thứ ba: Tính khó dự đoán của việc kiểm soát cũng
là một trong những yếu tố gây hại. Bởi, như trên đã đề cập, các tiêu chí kiểm
soát của Luật cạnh tranh mang tính cảm tính cao. Theo đó, nguyên tắc rule of
reason sẽ được áp dụng một cách mạnh mẽ trong việc kiểm soát. Mặc dù về mặt câu
chữ có vẻ cách diễn đạt của Nghị định 35/2020/NĐ-CP rất gần với cách mà Hoa Kỳ đang
làm. Nhưng để một cơ quan cạnh tranh non trẻ của Việt Nam sử dụng cái quyền tự
do cao độ giống như cách mà Hoa Kỳ dành cho DOJ, nơi mà kinh nghiệm kiểm soát cùng
với mức độ phát triển ở bật nhất của thế giới, tôi cho rằng đó chưa phải là cách
tiếp cận phù hợp dành cho Việt Nam, chí ít là trong giai đoạn hiện nay.
Một thị trường phát triển là một thị trường mà pháp luật phải tạo nên sự thuận tiện cho các giao dịch, giảm chi phí và dễ dự đoán. Nhưng cách mà Nghị định 35/2020/NĐ-CP đang áp dụng, dường như mức độ đáp ứng khía cạnh này, là rất hạn chế.
Nhận xét
Đăng nhận xét