Anh đến
Praha đầu hè, nên tiết trời khá mát mẻ. Lâu đài Prague Castle nằm trên một ngọn
đồi. Nhìn ra xa xa là chiếc cầu Charles bắt ngang sông Vltava uốn lượn quanh
thành phố. Thả bộ trên con đường thoai thoải dốc, nhủ lòng sẽ về Old Town
Square uống bia, nhưng chả biết thế nào mà anh lại vào một quán cafe ven đường.
Quán nhỏ
nhưng ấm cúng. Kêu cho mình một ly Cappuccino, nhấm nháp cùng bánh ngọt.
Buổi trưa nên quán vắng. Ngoài Anh còn có thêm một cặp vợ chồng già cũng vừa
vào ngay sau đó. Hai ông bà da đã nhăn nheo, vai mang balo to tướng dành cho
dân du lịch. Anh không thấy lạ vì điều này, bởi Praha vốn nổi tiếng là một
thành phố du lịch. Ông bà chọn vị trí ngồi gần Anh. Bà ngồi đó, còn ông thì đi
lấy cafe cho hai người.
…..
Bà kể,
ông năm nay đã 67 tuổi, bà cũng đã ngoài lục tuần. Hai vợ chồng có lệ là cứ mỗi
năm một lần, sẽ về Tiệp Khắc để du lịch dã ngoại. Bà bảo “Tôi thích thiên
nhiên nơi đây. Chúng tôi vừa về thành phố tối qua sau chuyến cắm trại kéo dài một
tuần. Lúc đầu, tôi cứ ngăn ông nhà đừng đi cắm trại. Vì năm nay ổng cũng già
rồi, còn trẻ trung gì đâu, sợ rằng sức khoẻ không đủ để sinh hoạt ở trong rừng.
Ấy vậy mà ổng vẫn cứ kiên quyết đòi đi. Tôi biết, ổng đi là vì tôi, vì lời ước
hẹn mười năm trước. Rằng cứ mỗi năm, sẽ đi cắm trại cùng nhau”.
Bà kể về
chuyến cắm trại, về việc được các bạn ở các lều trại khác chia đồ ăn, cùng
nướng thịt như thế nào. Ánh lên trong mắt bà là một niềm hạnh phúc khi kể về
ông chồng.
Bất chợt
Anh nhìn ông bạn già của người phụ nữ ấy. Trông ông không có vẻ gì là một người
đã 67 tuổi. Nhìn cách ông đi đứng, Anh nghĩ những chuyến cắm trại của ông bà sẽ
còn tiếp diễn trong nhiều năm nữa.
Cuộc
chuyện trò ngắn ngủi với cặp vợ chồng già người Thuỵ Sỹ ấy để lại trong Anh nhiều
cảm xúc. Anh cảm thấy lòng cũng vui cùng với niềm vui của cặp vợ chồng già kia.
Nhìn cách ông lấy cafe cho bà, nếu bỏ qua những nếp nhăn trên khuôn mặt, họ
giống như một cặp tình nhân của cái thuở ban đầu. Bà nhìn ông bằng ánh nhìn
trìu mến. Cho đến bây giờ, Anh vẫn cứ nhớ mãi ánh mắt mà đôi vợ chồng già ấy
trao cho nhau. Chỉ lặng im nhìn nhau thôi mà như đã trao nhau ngàn lời âu yếm.
Nhận xét
Đăng nhận xét